LẬT LẠI HỒ SƠ: NHỮNG HOẠT ĐỘNG CỦA TỔ CHỨC
PHẢN ĐỘNG VIỆT TÂN
ToniBùi.11
Trong thập niên 1990, sau khi Mỹ chính thức bình
thường hóa quan hệ ngoại giao với Việt Nam, đồng thời manh nha có ý tưởng
“chống khủng bố” và sử dụng chiêu bài này để bành trướng quốc tế, xác định “kẻ
thù chính của nước Mỹ chính là chủ nghĩa khủng bố”, thì Mặt trận Hoàng Cơ Minh
cũng lập tức đổi tên thành “Việt Nam Canh Tân Cách Mạng Đảng” (Việt Tân) và
tuyên bố cái gọi là “cương lĩnh mới” của chúng, hứa hẹn từ nay sẽ không còn đấu
tranh bạo lực giết người nữa mà chuyển sang đấu tranh “bất bạo động”, bằng
tuyên truyền chính trị, phù hợp với sự chuyển đổi sách lược từ chiến tranh bạo
động sang Diễn Biến Hòa Bình của Hoa Kỳ và phương Tây. Tức quan thầy thay đổi
sách lược thì đệ tử cũng thay đổi sách lược. Quan thầy tuyên bố “tôi đây chống
khủng bố” và kêu gọi “chống khủng bố” thì đệ tử cũng vội vã thanh minh “tôi đây
không phải là khủng bố”. Và cũng để quan thầy khỏi mang tiếng “tài trợ khủng bố”,
nuôi dưỡng khủng bố.
Cũng trong những năm 1990, mặc dù bề ngoài đã tuyên bố
thay đổi chiến lược từ bạo động sang “bất bạo động”. Nhưng thỉnh thoảng Việt
Tân vẫn sai người vào Việt Nam đặt chất nổ, rải và dán truyền đơn, xách động,
dụ dỗ, mua chuộc những thành phần bất mãn, những phần tử lưu manh, giang hồ, xã
hội đen, tội phạm ở Việt Nam để hoạt động cho chúng. Hầu hết người của Việt Tân
trong thời gian này khi bị bắt giữ ở Việt Nam đều tìm thấy vũ khí nguy hiểm
trên mình chúng, như súng lục, lựu đạn, dao găm, lưỡi lê v.v.
Kể từ năm 2000, cuộc chiến “chống khủng bố” do Hoa Kỳ
đứng đầu đã rất ác liệt. Mối quan hệ đối tác kinh tế Việt-Mỹ ngày càng tốt đẹp,
thuận lợi. Thế giới văn minh hơn, yêu hòa bình hơn. Dân trí Việt-Mỹ ngày được
nâng cao, tình thế đã khác xưa, thời thế thay đổi, nên Việt Tân ngày càng
chuyển qua hình thức phá hoại chính trị, diễn biến hòa bình là chính, ít còn
dùng bạo lực giết người cướp của như trước đây. Tuy nhiên, thỉnh thoảng chúng
vẫn sai người về Việt Nam thực hiện các nhiệm vụ khủng bố để lấy tiếng. Nhằm
thực hiện ý đồ vừa có thể khủng bố Việt Nam trong thời đại mới, vừa có thể
tránh tiếng khủng bố, chúng đã tiến hành 2 bước:
1. Sai người về nước khủng bố. Trong thời gian điều
tra, giam giữ phạm nhân thì Việt Tân ỡm ờ, không tuyên bố gì chính thức, và trả
lời phỏng vấn kiểu nước đôi, ba phải, “văn chương huề vốn”, chung chung.
2. Sau khi tên khủng bố đã bị bắt, đã khai báo, đã tự
viết bản nhận tội và ký tên và báo chí Việt Nam cho biết đây là thành viên của
tổ chức khủng bố Việt Tân thì chúng mới tuyên bố chính thức và “minh định lập
trường” rằng đây “không phải là người của chúng tôi”.
Hành động nước đôi, hai mặt này của Việt Tân xảo
quyệt, hiểm độc ở chỗ nó vừa lấy tiếng được cho tổ chức này, rằng “chúng tôi
vẫn có thực lực”, “chúng tôi có khả năng lật đổ chế độ Việt Nam”, “chúng tôi
hoàn toàn có thể làm ra những việc lớn lao”, “chúng tôi có giá trị mặc cả”,
“chúng tôi có đủ tư cách, đủ tiêu chuẩn để nhận tài trợ từ các quỹ của chính
phủ Hoa Kỳ”, “chúng tôi có đủ tư cách để thu hút sự chú ý của chính phủ Mỹ và
các chính phủ phương Tây khác”. Đồng thời cũng hé lộ, úp mở rằng ta đây có dây
mơ rễ má với chính phủ Mỹ đấy nhé, nhằm ra oai với đồng bào hải ngoại. (Chứ 1
mình Việt Tân thì không dám làm những chuyện điên rồ như vậy nếu không có xếp
Mỹ chống lưng) Mà cũng vừa tránh được tiếng khủng bố vì “chúng tôi đã tuyên bố
chính thức rằng mình không phải khủng bố, và tên khủng bố này không liên quan
với chúng tôi đấy nhé”. Như vậy, Việt Tân vừa lấy được tiếng, tăng cường “số
má”, cường hóa “thương hiệu” của mình, và vừa tránh được tiếng khủng bố, tránh
cho chủ Mỹ cái tiếng “nuôi khủng bố”, “tài trợ khủng bố”.
Một chiêu làm mãi cũng nhàm và bị chủ Mỹ chê là “one
trick pony” (ngựa con chỉ biết diễn mỗi một trò), nên thỉnh thoảng Việt Tân
cũng “mix it up” (thay đổi những cách đối phó khác nhau) bằng cách là trong
nhiều trường hợp khác, thay vì làm bộ làm tịch tuyên bố “không phải người của
chúng tôi” thì Việt Tân nói huỵch toẹt ra là “đây đúng là người của chúng tôi,
nhưng họ không có khủng bố, công an Cộng sản Việt Nam đã vu oan giáo họa cho họ
và viết giả các bài viết thú tội, giả mạo chữ ký của họ”, khi báo Công an Nhan
dân đưa lên hình ảnh chữ viết, chữ ký, và những phạm nhân tự thú bằng chính lời
nói của chúng trước máy ghi âm, máy quay, thì Việt Tân lại sửa giọng “quản giáo
Cộng sản Việt Nam đánh đập tra tấn các tù nhân lương tâm của chúng tôi, hăm dọa
họ, đe dọa gia đình họ, bắt ép họ phải nói, phải viết theo ý Cộng sản Việt Nam,
theo kịch bản của Cộng sản Việt Nam v.v.” Mặc dù trong các video clips ai cũng
thấy rõ những tên hèn nhát “chưa khảo đã khai” này tự thú rất ngoan ngoãn, trôi
chảy, và không hề có dấu hiệu thương tích sứt mẻ hay bị đánh đập gì, hay bị sức
ép tâm lý gì.
Nói chung, trong thập niên 1980, Việt Tân không hề che
giấu bản chất khủng bố cố hữu của mình. Trong thập niên 1990 thì Việt Tân bề
ngoài tuyên bố “bất bạo động” bằng mồm, nhưng bên trong thì vẫn có những đợt
chống phá khủng bố thô bạo. Trong thập niên 2000 thì chúng hạ nhiệt khủng bố,
tăng cường phá hoại bằng Diễn biến hòa bình. Tuy nhiên thỉnh thoảng làm vài cú
để chứng tỏ với quan thầy rằng “chúng em vẫn còn xài được” và xù lông ra uy với
đồng bào hải ngoại và các phe phái khác, các tổ chức khủng bố khác rằng “bọn
tao vẫn còn số má lắm”. Nếu xưa kia đường lối của Mỹ đối với các nước XHCN và
Việt Tân đối với Việt Nam thuần túy là bạo lực đẫm máu thì ngày nay đường lối
và chủ trương của chúng là “Diễn biến hòa bình kết hợp bạo loạn lật đổ”, tức
chúng dùng biện pháp hòa bình, ôn hòa, bất bạo động kết hợp với bạo động lật
đổ. Mà biện pháp bất bạo động, cách mạng màu, cách mạng da cam, cách mạng
nhung, cách mạng đường phố, dụ dỗ và kích động những người chống đối đổ xô ra
đường để làm náo loạn đường phố, kinh động xã hội, rối loạn trật tự an ninh, là
nhiệm vụ chủ yếu. Biện pháp bạo động, khủng bố ngày nay chỉ còn là những biện
pháp phụ, có tính chất hỗ trợ.
Những nhân vật chóp bu lãnh đạo Việt Tân của thời
khủng bố lộ liễu, trắng trợn vào thập niên 1980 (như Đỗ Hoàng Điềm, Hoàng Cơ
Định em ruột Hoàng Cơ Minh, Lý Thái Hùng v.v…) cũng chính là những tên lãnh đạo
tổ chức này trong thời khủng bố nhát gừng và diễn biến hòa bình hiện nay.
Địa bàn hoạt động của Việt Tân bao gồm khắp nơi trên
đất Mỹ. Chúng luôn tìm cách khủng bố ở Việt Nam và cơ quan ngoại giao Việt Nam
tại một số nước láng giềng, nhưng thường bị bắt trước khi thủ ác. An ninh Việt
Nam đã và đang cài rất nhiều người trong hàng ngũ của chúng, mỗi khi chúng về
nước là bị chặn bắt ngay từ phi trường, hoặc theo dõi ngay từ đầu tới cuối.
Tại Hoa Kỳ, bọn Việt Tân luôn thò cánh tay lông lá vào
các cộng đồng người Việt, các thành phố có nhiều đồng hương, nhúng tay vào hầu
hết các đảng phái, tổ chức, hội đoàn, báo chí, truyền thông, nhà xuất bản,
trung tâm thương mại, cơ sở kinh doanh v.v. Trong nước thì chúng luôn tìm cách
dùng điện thoại, Internet, e-mail, và cả Paltalk để móc nối, bắt liên lạc, để
lấy tiếng với quan thầy. Ngoài nước thì chúng cũng không ngừng bành trướng thế
lực, mở rộng địa bàn, cài cắm đồng bọn vào các tổ chức khác, tạo ra các tổ chức
ngoại vi, các tổ chức đối lập cuội, mua chuộc, dụ dỗ, hăm dọa những người thuộc
tổ chức khác. Chúng như một tổ chức băng đảng lưu manh quy mô lớn, không ngừng
tìm cách mở rộng thế lực, bành trướng địa bàn, thôn tính các phe nhóm khác để
độc quyền bá chủ, độc quyền chống Cộng, độc quyền làm trùm, độc quyền hưởng
phân (fund) Mỹ. Hành động bành trướng, lũng đoạn, phá rối, quấy phá các phe
đảng khác và có mưu đồ muốn xóa sổ họ của Việt Tân cũng đã bị các phe phái
chống cộng khác chống trả quyết liệt, và phản pháo, lên án, vạch trần âm mưu
thủ đoạn của chúng các đài báo chống cộng khác tại hải ngoại.
Đăng bởi Tony Bui
0 nhận xét:
Đăng nhận xét