Trong quá trình lãnh đạo cách mạng, Chủ tịch Hồ Chí Minh luôn nhất quán thực hiện đoàn kết lương - giáo, đoàn kết giữa những người theo các tôn giáo khác nhau. Theo Hồ Chí Minh, đoàn kết tôn giáo góp phần tập hợp, đoàn kết toàn dân tộc, tạo sức mạnh tổng hợp, thực hiện thắng lợi sự nghiệp giải phóng dân tộc, giải phóng đất nước có vai trò đặc biệt quan trọng. Chính vì vậy, sau khi nước nhà độc lập, trong Phiên họp đầu tiên của Chính phủ lâm thời (03-9-1945), Chủ tịch Hồ Chí Minh tuyên bố: Thực dân và phong kiến thi hành chính sách chia rẽ đồng bào Giáo và đồng bào Lương, để dễ thống trị. Tôi đề nghị Chính phủ ta tuyên bố: Tín ngưỡng tự do và Lương Giáo đoàn kết. Theo Người, đoàn kết tôn giáo trước hết, phải lấy mục tiêu độc lập dân tộc và chủ nghĩa xã hội làm điểm tương đồng, dùng cái tương đồng để khắc phục sự dị biệt. Giải phóng dân tộc ở nước ta là mục tiêu trước nhất, là nền tảng cho sự giải phóng giai cấp, là điều kiện để có độc lập, tự do cho các tôn giáo.
Chủ
tịch Hồ Chí Minh nêu ra nguyên tắc cụ thể để đoàn kết tôn giáo thành công. Trước
hết cần lấy lợi ích quốc gia dân tộc làm mẫu số chung, dựa trên phương châm
“Dân tộc trên hết - Tổ quốc trên hết” và “tất cả do con người, tất cả vì con
người”. Lợi ích của từng tôn giáo gắn chặt với lợi ích của cả cộng đồng dân tộc,
muốn đoàn kết được đồng bào tôn giáo vào trong khối đại đoàn kết dân tộc thì phải
đặt lợi ích quốc gia dân tộc lên trên hết. Ngoài ra, không chạm đến đức tin của
tôn giáo nói chung và của từng tôn giáo nói riêng. Hồ Chí Minh chú ý nhiều đến
việc chỉ ra cái chung, cái thống nhất của các tôn giáo với mục tiêu, lý tưởng của
chủ nghĩa xã hội. Đồng thời nhấn mạnh, lòng yêu nước và đức tin tôn giáo không
có gì mâu thuẫn, trái lại còn gắn bó chặt chẽ với nhau. Bên cạnh đó, tôn trọng
quyền tự do tín ngưỡng, tôn giáo và tự do không tín ngưỡng, tôn giáo của nhân
dân. Đây là điều kiện tiên quyết, là nguyên tắc cơ bản để có thể đoàn kết được
đồng bào tôn giáo vào khối đại đoàn kết chung của dân tộc. Bởi, tôn trọng quyền
tự do tín ngưỡng, tôn giáo tức là tôn trọng nhân dân, tôn trọng nhu cầu tâm
linh của một bộ phận nhân dân, tôn trọng một yêu cầu về tự do, dân chủ trong đời
sống văn hóa, tinh thần của xã hội.
Hồ
Chí Minh còn đề ra các phương pháp đoàn kết tôn giáo trong quá trình hoạt động
của mình: Tôn trọng giáo chủ, tranh thủ giáo sĩ và quan tâm đến giáo dân. Trong
các tôn giáo, giáo chủ, giáo sĩ là những người không chỉ có sự hiểu biết giáo
lý, giáo luật mà còn hiểu biết về tình hình chính trị - xã hội và cũng là những
người có đạo đức cao cả nên có tầm ảnh hưởng lớn đối với đồng bào tín đồ tôn
giáo. Nếu không nắm được giáo chủ, giáo sĩ thì rất khó thuyết phục được đồng
bào có đạo tham gia vào khối đại đoàn kết toàn dân tộc. Mặt khác, khai thác các
giá trị nhân bản, đề cao sự tương đồng, tôn trọng sự khác biệt giữa tôn giáo và
chủ nghĩa cộng sản. Hồ Chí Minh nhận thấy trong bản chất tôn giáo và trong cả
tư tưởng của những người sáng lập ra nó chẳng có ai là không mong muốn cho cuộc
sống của con người ngày càng tốt đẹp hơn, đạo đức hơn và đều hướng tới những
giá trị chung của con người là: Chân - Thiện - Mỹ. Các tư tưởng nhân ái, từ bi,
bác ái của các tôn giáo đã gặp gỡ với mục tiêu lý tưởng của chủ nghĩa xã hội mà
chúng ta đang xây dựng.
Tư
tưởng đoàn kết tôn giáo của Chủ tịch Hồ Chí Minh luôn được Đảng ta kế thừa,
phát triển và vận dụng sáng tạo với tình hình thực tiễn. Chính sách nhất quán của
Đảng và Nhà nước ta là tôn trọng và bảo đảm quyền tự do tín ngưỡng, theo hoặc
không theo tôn giáo nào của nhân dân. Hiến pháp năm 2013 khẳng định: Ở nước Cộng
hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam, các quyền con người, quyền công dân về chính trị,
dân sự, kinh tế, văn hóa, xã hội được công nhận, tôn trọng, bảo vệ, bảo đảm
theo Hiến pháp và pháp luật và tại Điều 6 Luật Tín ngưỡng, tôn giáo có hiệu lực
từ ngày 01-01-2018 cũng quy định rõ điều này. Tuy nhiên các thế lực thù địch
luôn lợi dụng vấn đề tự do, tín ngưỡng, dân chủ, nhân quyền để xuyên tạc, kích
động,… hòng chia rẽ khối đại đoàn kết toàn dân tộc. Họ thường vu cáo Việt Nam
đàn áp các tôn giáo. Nhưng sự thật, cũng như các quốc gia có chủ quyền khác, Việt
Nam chỉ xử lý những đối tượng lợi dụng tín ngưỡng, tôn giáo để hoạt động mê tín
dị đoan, hoạt động trái pháp luật và chính sách của Nhà nước, kích động chia rẽ
nhân dân, chia rẽ đoàn kết dân tộc, gây rối, xâm phạm an ninh quốc gia./.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét