Bằng trải nghiệm của cuộc sống bản thân, Bác
Hồ đã luôn luôn chú ý luyện rèn đạo đức cách mạng để vươn tới cái thiện, cái
mỹ, luôn tự hoàn thiện mình. Bác Hồ căn dặn chúng ta có hai điều cần chú ý, đó
là xác định đúng mục đích, và cần có phương pháp thích hợp trong tự phê bình và
phê bình.
Người
chỉ rõ: "mục đích phê bình cốt để giúp nhau sửa chữa, giúp nhau tiến bộ. Cốt
để sửa chữa cách làm cho tốt hơn, đúng hơn. Cốt đoàn kết và thống nhất nội
bộ". Mỗi con người đều có cái thiện và ác ở trong lòng. Ta phải biết làm
cho phần tốt ở trong mỗi con người nảy nở như hoa mùa xuân và phần xấu mất dần
đi. Đảng ta gồm những người có tài, có đức; phần đông những người hăng hái
nhất, yêu nước nhất, kiên quyết, dũng cảm nhất đều có ở trong Đảng. Tuy vậy,
không phải người người đều tốt, việc việc đều hay; do vậy, trong Đảng luôn luôn
thực hiện tự phê bình và phê bình để cho dần dần hết khuyết điểm, đồng thời làm
cho ưu điểm ngày càng nhiều thêm. Mục đích tự phê bình và phê bình, cũng theo Bác
Hồ, là cốt để giúp nhau sửa chữa, giúp nhau tiến bộ, cốt để sửa đổi cách làm
việc cho tốt hơn, đúng hơn; mỗi cán bộ, đảng viên hằng ngày phải kiểm điểm, tự
phê bình, tự sửa chữa như mỗi ngày phải rửa mặt, được như thế trong Đảng sẽ
không có bệnh và Đảng sẽ mạnh khoẻ vô cùng. Tự phê bình và phê bình liên quan
đến vấn đề đoàn kết trong Đảng. Do vậy, mục đích của tự phê bình và phê bình
còn nhằm tăng cường sức mạnh đoàn kết, như Bác thường nói: muốn đoàn kết chặt
chẽ là phải thật thà tự phê bình, thành khẩn phê bình đồng chí và những người
xung quanh tự phê bình và phê bình để cùng nhau tiến bộ, để đi đến càng đoàn
kết. Đoàn kết, phê bình, tự phê bình thật thà để đi đến đoàn kết hơn nữa. Xác
định đúng mục đích tự phê bình và phê bình không dễ. Trong thực tế, đã có không
ít tổ chức Đảng sau khi tiến hành tự phê bình và phê bình thì tổ chức vốn đang
yên đang lành thì lại bị kém nát, mất đoàn kết thêm. Như vậy là không đạt mục
đích.
Nhưng,
muốn đạt được mục đích thì cần có phương pháp phù hợp. Theo Người, phương pháp
phù hợp nhất là phải thành khẩn, trung thực, kiên quyết và có văn hoá trong tự
phê bình và phê bình. Bác cho rằng, tự phê bình và phê bình phải “ráo riết”,
triệt để, thật thà, không nể nang, không thêm bớt. Người còn nhấn mạnh: Nếu
không kiên quyết thực hiện tự phê bình và phê bình thì cũng giống như giấu giếm
tật bệnh ở trong người, không dám uống thuốc và như vậy làm cho bệnh nặng thêm,
nguy đến tính mạng (đó là thái độ giấu bệnh, sợ thuốc). Trong thực tế hiện nay,
thường có những biểu hiện lệch lạch trong phương pháp tự phê bình và phê bình
như: Tự phê bình thì ít hoặc không chịu tự phê bình nhưng phê bình thì nhiều,
làm ra vẻ ta đây hăng hái đấu tranh chống tiêu cực; phê bình vu vơ, nghĩa là “bắn
chỉ thiên”, phê bình không có địa chỉ rõ ràng; chỉ phê bình theo cách đặt điều,
theo kiểu lợi dụng phê bình để bôi xấu nhau, nói cho hả giận, đập cho tơi bời,
phê bình để hạ bệ người mình không ưa, nhất là biết người đó sẽ được đề bạt;
trong các đợt sinh hoạt đảng tự phê bình và phê bình, thường có thái độ nín thở
qua đò, giữ mình ngồi im, nếu thấy đồng chí phê bình mình thì giả vờ thành khẩn
nhận cho qua chuyện; giả vờ thành khẩn nhận và hứa sửa chữa khuyết điểm khi
được tập thể phê bình, nhưng thực chất nhận và hứa cho qua chuyện; biết mình có
khuyết điểm và đồng chí mình trong đơn vị cũng có khuyết điểm thì thoả thuận
với nhau che giấu theo kiểu “tôi không động đến ông thì ông cũng không động đến
tôi”.
Vì
vậy, mỗi chúng ta phải học tập và làm theo tư tưởng, đạo đức, phong cách Hồ Chí
Minh, trong đó học tập tự phê bình và phê bình của Bác phải bằng những việc làm thiết thực, cụ thể:
Một là,
có những người có thái độ tự phê bình rất thật thà và kiên quyết sửa chữa
khuyết điểm; khi phê bình người khác cũng rất đúng đắn, trung thực; đối với
người có khuyết điểm nặng mà không chịu sửa chữa thì các đồng chí ấy đấu tranh
rất kiên quyết, không nể nang. Bác cho rằng, phải học tập tinh thần và tác
phong của các đồng chí ấy.
Hai là,
có một số người thì phê bình, giáo dục mấy cũng không chịu sửa đổi, cứ ỳ ra,
thì chúng ta cần phải nghiêm khắc, phải mời họ ra khỏi Đảng, để tránh con sâu
làm giầu nồi canh.
Ba là,
một số người có thái độ đối với người khác thì phê bình một cách rất hăng hái,
nhưng tự phê bình thì quá yếu, không mạnh dạn công khai tự phê bình, không vui
lòng tiếp thu phê bình, không kiên quyết sửa chữa khuyết điểm của mình, thường
tìm những khó khăn khách quan để tự biện hộ, mang một ba lô chủ nghĩa cá nhân,
sợ mất thể diện, sợ mất uy tín; đối với số người này, Đảng cần làm cho họ có
tinh thần, thái độ đúng đắn trong sinh hoạt tự phê bình và phê bình. Bác nhấn
mạnh: tự phê bình và phê bình phải có tính chất xây dựng, không mỉa mai nói xấu
nhau, chớ phê bình lung tung không chịu trách nhiệm, không được trù dập người
phê bình mình. bác còn nói: phê bình chứ không phải là chửi, nghĩa là phê bình
phải có văn hoá. Trong phê bình, phải đặc biệt thực hành dân chủ, bác nói có gì
cứ bình tĩnh bảo nhau, bàn với nhau, càng cáu càng khó nghe. Muốn dân chủ tốt,
kỷ luật cao, cán bộ phải gương mẫu tự phê bình và phê bình. Ví dụ Bác và các
chú khai hội với nhau. Bác tự phê bình trước thì các chú mới dám phê bình. Các
chú có khuyết điểm Bác phê bình lại. Mục đích tự phê bình và phê bình là học
cái hay, tránh cái dở, chứ không phải để nói xấu nhau, ngay cả những “người
phản lại tổ quốc và nhân dân, ta cũng phải giúp họ tiến bộ bằng cách làm cho
cái phần thiện trong con người nảy nở để đẩy lùi phần ác, chứ không phải đập
cho tơi bời”.
Bác
viết di chúc từ năm 1965 khi ngoài 70 tuổi thấy sức khoẻ của mình đã bị giảm
sút, và năm nào bác cũng sửa chữa, bổ sung cho đến năm 1969, khi người qua đời.
Có năm bổ sung nhiều, có năm ít. Riêng năm 1967, Bác chỉ bổ sung một câu: “phải
có tình đồng chí thương yêu lẫn nhau”. Đều này rất đúng với tinh thần nhất quán
của Bác khi quan niệm về việc học tập, tiếp thu chủ nghĩa Mác – Lênin: “ hiểu
chủ nghĩa Mác – Lênin là phải sống với nhau có tình có nghĩa. Nếu thuộc bao
nhiêu sách mà sống không có tình có nghĩa thì sao gọi là hiểu chủ nghĩa Mác – Lênin
được!”.
Trong
tâm khảm của những người Việt Nam hiện nay đang đẩy mạnh việc học tập và làm
theo tư tưởng, đạo đức, phong cách Hồ Chí Minh theo tinh thần chỉ thị Số:05-
CT/TW về đẩy mạnh học tập và làm theo tư tưởng, đạo đức, phong cách Hồ Chí Minh,
có lẽ không ai là không nhớ lời căn dặn của bác trong di chúc khi bác coi đoàn
kết là một truyền thống cực kỳ quý báu của Đảng và của dân ta; các đồng chí từ Trung
ương đến các Chi bộ phải giữ gìn sự đoàn kết nhất trí của Đảng như giữ gìn con
ngươi của mắt mình. Và “trong Đảng thực
hành dân chủ rộng rãi, thường xuyên và nghiêm chỉnh tự phê bình và phê bình là
cách tốt nhất để củng cố và phát triển sự đoàn kết và thống nhất của Đảng”.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét