Nếu ai đó theo dõi sẽ hay biết: Càng thời gian
về sau, khi mà tuổi tác ngày càng cao đi thì nhà văn Nguyên Ngọc càng bộc lộ
những sự thay đổi trong suy nghĩ và lập trường. Đi kèm với đó là vị lão nhà văn
của những Rừng Xà Nu, Đất nước đứng lên, tham gia nhiều hơn những hoạt động của
đám xã hội dân sự, hoà chung hơn với đám dân chủ đủ các thứ hạng…
Xung quanh chuyện này, đã có người nói rằng, nhà
văn đáng kính của chúng ta đã bị đám đồng đảng, những kẻ vẫn sát cánh bên ông
lôi kéo và làm cho ông chuyển màu. Và cho tới bài trả lời phóng vấn mới đây với
Đài RFI về sự kiện bức tường Berlin sụp đổ vào năm 1989 hôm 10/11/2019 ông đã
không ngần ngại tấn công trực diện vào Đảng cộng sản và sẵn sàng xét lại những
gì thuộc về chính đảng lãnh đạo duy nhất này tại Việt Nam.
Theo đó, đề cập tới chuyện đổi mới được Đảng
cộng sản Việt Nam khởi xướng, lãnh đạo năm 1986, trước 3 năm sự kiện bức tường
Berlin sụp đổ vào năm 1989 hôm 10/11/2019, ông đã cho rằng, đó là vấn đề tất
yếu, tự thân từ người dân hơn là động thái, nỗ lực của Đảng cộng sản: “Lâu
nay tôi vẫn thường nói thế này. Cái 1986, cái (mốc) mà Việt Nam gọi là ''Đổi
mới'', tức là cái đảng Cộng Sản Việt Nam cởi trói cho xã hội, theo tôi không
phải như vậy. Thực ra, nó đã bí bức đến cái mức mà người ta tự phá trói người
ta đi ra. Với các tác động của sự sụp đổ của Liên Xô, của việc Bức tường Berlin
sụp đổ, người ta càng cảm thấy không thể sống trong một cơ chế như thế nữa. Vào
cái năm đó, tôi bảo là không có sự cởi trói đâu! Không có chuyện cởi trói cho
Dân đâu! Mà là Dân tự phá trói, người ta đi ra”.
Rồi từ tâm thế của một người đang xét lại lịch
sử, quá khứ và phủ nhận vai trò của Đảng cộng sản, ông lại tiếp tục có những
phát ngôn hướng tới phương tây như thể đó là cứu cánh nhân sinh cho Việt Nam ở
thời buổi hiện nay: "Con đường phát triển duy nhất là phải hướng
về phương Tây. Phải trở nên văn minh. Sở dĩ Việt Nam mà bị nô lệ là vì Việt Nam
quá ư lạc hậu so với đối thủ của mình. Muốn thoát ra khỏi tình trạng thê thảm
đó, thì phải hướng về nền văn minh của phương Tây.”
Với chỉ riêng hai điều được gợi nhắc trong câu
chuyện chúng ta sẽ thấy rất rõ thực tế, ông gần như đạp đổ mọi thứ. Ông là
người đã từng nêu cao ý thức dân tộc trong tác phẩm Đất nước đứng lên, Rừng xà
nu của mình; ông cũng khẳng định tính đảng trong những tác phẩm của mình, kể cả
thời điểm đất nước đổi mới… nhưng cũng chính ông với cái nhìn lệch lạc, đã đạp
đổ tất thảy không tiếc thương.
Đây cũng là dấu mốc gợi nhắc, khẳng định rằng,
ông đã đứng ở phía bên kia chiến tuyến với những người đồng chí, đồng đội xưa
cũ của mình. Là dấu chấm hết cho những nỗ lực để ông quay lại với con người xưa
cũ trước đây… và để lại những sự tiếc nuối ở những con người đã từng đặt niềm
tin vào ông…
Và tin chắc sau chuyện này, nếu có ai đó nghe
ông nói những điều tương tự thì cũng đừng vì thế mà bất ngờ. Bởi một khi ông đã
rũ bỏ quá khứ đến thế thì không có gì là không thể nữa!
0 nhận xét:
Đăng nhận xét