Trước tiên ta thấy, tiêu cực là để chỉ những hiện tượng không lành mạnh, có tác dụng phủ định, cản trở, không tốt đối với quá trình phát triển của xã hội; tiêu cực là trái với tích cực. Tiêu cực thường được sử dụng dưới dạng: Hiện tượng tiêu cực, không lành mạnh; nảy sinh tiêu cực; đấu tranh chống tiêu cực... Tiêu cực có nguồn gốc sâu xa từ chủ nghĩa cá nhân, là con đẻ của chủ nghĩa cá nhân. Để thiết thực xây dựng và chỉnh đốn Đảng, để Đảng "là đạo đức, là văn minh", xứng đáng với vai trò tiền phong, thì phòng và chống các biểu hiện tiêu cực là một nhiệm vụ vừa cấp bách, vừa thường xuyên của Đảng cầm quyền.
Ngay sau khi
nước nhà giành được độc lập không lâu, Chủ tịch Hồ Chí Minh đã chỉ ra những biểu
hiện tiêu cực của đội ngũ cán bộ, đảng viên tại các cơ quan công quyền, như:
“Óc bè phái. Ai hẩu với mình thì dù nói không đúng cũng nghe, tài không có cũng
dùng. Ai không hẩu với mình thì dù có tài cũng dìm họ xuống, họ phải mấy cũng
không nghe. Đó là một khuyết điểm rất có hại. Nó làm cho đoàn thể mất cán bộ,
kém nhất trí, thường hỏng việc. Đó là một chứng bệnh rất nguy hiểm”; “Óc hẹp
hòi-Ở trong Đảng thì không biết cất nhắc những người tốt, sợ người ta hơn mình.
Ở ngoài Đảng thì khinh người, cho ai cũng không cách mạng, không khôn khéo bằng
mình. Vì thế mà không biết liên lạc hợp tác với những người có đạo đức tài năng
ở ngoài Đảng”; "Óc quân phiệt quan liêu. Khi phụ trách ở một vùng nào thì
như một ông vua con ở đấy, tha hồ hách dịch, hoạnh họe. Đối với cấp trên thì
xem thường, đối với cấp dưới cậy quyền lấn áp"; "Ích kỷ, hủ
hóa...".
Có thể nói,
những biểu hiện tiêu cực, sự suy thoái mà Chủ tịch Hồ Chí Minh đã chỉ ra ở trên
đều là "con đẻ" của chủ nghĩa cá nhân; không chỉ phản ánh sự thiếu tu
dưỡng, rèn luyện về mọi mặt của người cán bộ, đảng viên mà còn là "kẻ địch
nội xâm", kẻ thù của người cách mạng. Những cán bộ, đảng viên có suy nghĩ
và hành động tiêu cực này là những người không chỉ tham danh trục lợi, thích địa
vị quyền hành, tự cao tự đại, coi thường tập thể, độc đoán, chuyên quyền, thiếu
tính tổ chức, tính kỷ luật mà còn coi thường công tác dân vận (không lắng nghe
tâm tư, nguyện vọng của nhân dân, ngày càng rời xa quần chúng, làm trái ngược
nguyên tắc phải gắn bó mật thiết với nhân dân...).
Đặc biệt, những
biểu hiện tiêu cực mà Chủ tịch Hồ Chí Minh đã chỉ ra lúc sinh thời về cơ bản
cũng nằm trong số 27 biểu hiện suy thoái mà Nghị quyết Trung ương 4 khóa XII đã
nêu; trong đó, tham nhũng, suy thoái về tư tưởng chính trị, đạo đức, lối sống
chính là biểu hiện rõ nét nhất của sự tiêu cực đang diễn ra trong đội ngũ cán bộ,
đảng viên, công chức, viên chức thuộc các cơ quan công quyền.
Thực tiễn chỉ ra rằng, tham nhũng
và các biểu hiện tiêu cực đều là "kẻ thù khá nguy hiểm, vì nó không mang
gươm mang súng, mà nó nằm trong các tổ chức của ta, để làm hỏng công việc của
ta... Nó làm hỏng tinh thần trong sạch và ý chí khắc khổ của cán bộ ta. Nó phá
hoại đạo đức cách mạng của ta là cần, kiệm, liêm, chính". Do đó, không phải
ngẫu nhiên lần đầu tiên vấn đề phòng, chống tham nhũng lại được ghi rõ tại khoản
2, Điều 8 Hiến pháp năm 2013: "Các cơ quan nhà nước, cán bộ, công chức,
viên chức phải... kiên quyết đấu tranh chống tham nhũng, lãng phí và mọi biểu
hiện quan liêu, hách dịch, cửa quyền".
Do đó, phòng và đấu tranh chống
tham nhũng, chống các biểu hiện tiêu cực không chỉ cần phải được tiến hành đồng
thời, đồng bộ mà còn phải có sự kết hợp, gắn bó chặt chẽ với nhau, để phát huy
hiệu quả của từng bộ phận và bảo đảm tính toàn diện của nhiệm vụ quan trọng
này.
Vì thế, mỗi cấp
ủy, mỗi cán bộ, đảng viên trong cả hệ thống chính trị đều cần phải:
Nâng cao nhận
thức về tầm quan trọng của việc phải học tập, quán triệt và thực hiện tốt hơn nữa
các nghị quyết, chỉ thị, quy định của Đảng nói chung, về học tập lý luận chính
trị nói riêng trên tinh thần gắn lý luận với thực tiễn. Thông qua quá trình đó,
mỗi người tự soi, tự sửa, tự rèn luyện mình theo 3 chuẩn mực và nêu gương về đạo
đức cách mạng: “Tự mình phải”, “Đối với người phải”, “làm việc phải” như Chủ tịch
Hồ Chí Minh đã chỉ rõ trong tác phẩm Đường Kách mệnh, năm 1927. Trong triển
khai thực hiện, chú trọng nguyên tắc “trên trước, dưới sau”, "trong trước,
ngoài sau"; coi đó là việc làm thường xuyên, liên tục, nền nếp, là nhu cầu
tự thân của mỗi cán bộ, đảng viên gắn liền với tự phê bình và phê bình, kiểm
tra và giám sát.
Trong công cuộc
phòng, đấu tranh chống tham nhũng và các biểu hiện tiêu cực, sự suy thoái về tư
tưởng chính trị, đạo đức, lối sống, "tự diễn biến", "tự chuyển
hóa" hiện nay, cần phải tăng cường vai trò nêu gương trong rèn luyện bản
lĩnh chính trị gắn với việc phát huy tính tiền phong, gương mẫu của cán bộ, đảng
viên nói chung, đội ngũ cán bộ lãnh đạo chủ chốt và người đứng đầu nói riêng về
mọi mặt. Trong đó, chú trọng yêu cầu sự gương mẫu trong học tập nâng cao trình
độ, nghiệp vụ, kỹ năng quản lý; trong rèn luyện phẩm chất đạo đức, lối sống,
phong cách, tác phong, lề lối công tác... trên tinh thần thấm nhuần cảnh báo của
Chủ tịch Hồ Chí Minh.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét